Bài 12: Vua Giô-sa-phát Bày Tỏ Đức Tin?
Phần đọc hôm nay:
·
II Sử ký 19:1–20:37
·
Thi thiên 82:1-8
·
Châm ngôn 20:29-30
·
Công Vụ các Sứ đồ 17:1-15
Lưu ý:
II Sử ký 19:1–3 Sau khi
đối diện với cái chết khả thi mà Đức Chúa Trời đã can thiệp (18:31), Giô-sa-phát bị quở trách vì cớ
mối liên minh của ông. Vị tiên tri xét đoán mối liên minh của nhà vua với kẻ
thù của Đức Chúa Trời là A-háp (I Các Vua
22:2), tuy nhiên, có sự thương xót trộn lẫn với cơn thạnh nộ vì cớ nhà vua
quan tâm đến sự thờ phượng Đức Chúa Trời chơn thật theo cách riêng về mặt cá
nhân và về mặt quốc gia.
Thi thiên 82:1 hội Đức Chúa Trời. Bối cảnh mở ra với Đức Chúa
Trời kêu gọi các cấp lãnh đạo thế giới. giữa
vòng các thần. Có người xem Thi thiên nầy nói tới ma quỉ hay các tà linh giả dối.
Cách giải thích tốt nhứt, ấy là “các thần” là cấp lãnh đạo con người, cũng như các quan xét, các vua, những
nhà lập pháp, và các tổng thống (Xuất
Êdíptô ký 22:8-9, 28; Các Quan Xét 5:8-9). Đức Chúa Trời Đấng Quan Án Cao Cả
còn cao hơn các chức sắc nầy.
Thi thiên 82:6 Ta đã nói. Các vua và các quan xét được dựng lên do chiếu chỉ của Đức Chúa Trời (Thi thiên 2:6). Thực vậy, Đức Chúa Trời trao quyền bính của Ngài
nơi các cấp lãnh đạo con người để ổn định thế gian (Rôma 13:1–7). Nhưng Đức Chúa Trời có thể huỷ bỏ quyền bính nầy (câu 7). “Các ngươi là thần”. Chúa Jêsus, khi trưng dẫn cụm từ nầy ở Giăng 10:34, đã ủng hộ cách
giải thích cho rằng “các thần” đều là những hữu
thể con người. Trong cách chơi chữ, Ngài cho rằng nếu cấp lãnh đạo con người
còn được gọi là “các thần”, nhất định Đấng
Mêsi sẽ được gọi là Đức Chúa Trời.
Thi thiên 82:8 muôn dân làm cơ nghiệp. Tác giả Thi thiên nhắm tới cuộc tương lai khi Đức Chúa Trời sẽ dựng
lên vương quốc của Ngài và phục hồi trật tự và sự công bình trọn vẹn trước một
thế giới bị rủa sã vì cớ tội lỗi (Thi
thiên 96; 97; Êsai 11:1–5).
Công Vụ các Sứ đồ 17:7 đồ nghịch mạng Xê-sa. Một
trong những tội ác trầm trọng nhất trong Đế quốc La-mã là công nhận lòng trung
thành với bất kỳ vua nào trừ ra Xê-sa (Giăng 19:15).
Công Vụ các Sứ đồ 17:15 A-then. Trung tâm văn hoá của Hy-lạp.
Ở đỉnh cao của nó, A-then là quê hương của những nhà triết học lỗi lạc nhất
trong lịch sử, gồm có Socrates, Plato, và Aristotle, họ là những nhà triết học ảnh
hưởng nhất trong tất cả các nhà triết học. Hai triết gia quan trọng khác đã đến
giảng dạy ở đó: Epicurus, sáng lập viên chủ nghĩa hưởng lạc, và Zeno, sáng lập
viên chủ nghĩa Stoic — hai trong các triết gia nổi bật vào thời buổi ấy (câu 18).
BÀI 12: Gô-sa-phát bày tỏ đức tin như thế nào ở bề mặt của nghịch
cảnh?
II Sử ký 20:1–30 là một trong những truyện tích quan trọng nói tới
đức tin trong Cựu Ước. Bị tấn công bởi một đám quân đông từ Mô-áp và Am-môn, Giô-sa-phát
đã đưa ra phần đáp ứng thích đáng về mặt thuộc linh, nghĩa là, nhà vua và xứ sở
đã nài xin Đức Chúa Trời trong sự cầu nguyện và kiêng ăn. Kiêng ăn cả về mặt quốc
gia, bao gồm con trẻ (câu 13). Giô-sa-phát
đã đứng ở trung tâm hành lang mới cầu thay cho xứ sở, kêu nài các lời hứa, sự
vinh hiển, và tiếng tăm của Đức Chúa Trời một khi Ngài được đồng hoá với dân
Giu-đa (các câu 5–12). Trong sự cầu
nguyện của ông, ông đã công nhận quyền bính của Đức Chúa Trời (câu 6), giao ước của Đức Chúa Trời (câu 7), sự hiện diện của Đức Chúa Trời (các câu 8-9), sự nhơn từ của Đức Chúa
Trời (câu 10), cơ nghiệp của Đức Chúa
Trời (câu 11), và sự nương cậy hoàn
toàn của họ nơi Ngài (câu 12).
Đức Giê-hô-va đáp ứng ngay tức khắc, Ngài gửi một sứ điệp đáng tin
cậy qua tiên tri Gia-ha-xi-ên. “Chớ sợ, chớ kinh hãi bởi cớ đám quân
đông đảo này: vì trận giặc này chẳng phải của các ngươi đâu, bèn là của Đức
Chúa Trời. Ngày mai, hãy đi xuống đón chúng nó: … Trong trận này các ngươi sẽ
chẳng cần gì tranh chiến; hãy dàn ra, đứng yên lặng mà xem thấy sự giải cứu của
Đức Giê-hô-va ở cùng các ngươi” (các câu 15–17).
Đây là sự khen ngợi của đức tin (các câu 18–21). Họ có lòng tin tưởng đủ nơi lời hứa chiến thắng của
Đức Chúa Trời nên khởi sự ngợi khen trước khi thắng cuộc chiến. Vì cớ lòng tin
cậy đó, họ diễu hành có hàng ngũ trước mặt kẻ thù, hát lên những Thi thiên. Dân
sự được chỉ định phải “mặc áo lễ thánh mà ngợi khen”
(câu 21). Đức Giê-hô-va thật đẹp đẽ
trong sự thánh khiết (Xuất Êdíptô ký
15:11; Thi thiên 27:4), nhưng cụm từ Kinh Thánh được dịch hay hơn là “trang sức thánh
khiết mà thờ lạy Đức Giê-hô-va”, câu nầy
đề cập đến tư thế trong đó các ca sĩ người Lê-vi phải mặc lấy trang sức thánh
theo biểu tượng (I Sử ký 16:29) để
tôn ngợi sự thánh khiết của Đức Giê-hô-va.
Tương tự với sự can thiệp của Đức Chúa Trời trong thời của Ghê-đê-ôn
(Các Quan Xét 7:15–23), Đức Chúa Trời
đã tạo ra sự nhầm lẫn lớn lao giữa vòng kẻ thù, họ xây vào nhau rồi chém giết lẫn
nhau (các câu 22–24). Có người nghĩ
điều nầy đã được làm ra bởi các thiên sứ, họ xuất hiện rồi tạo ra cơn hoảng loạn
chết chóc và không sao kiểm soát được như thế nầy. Sự huỷ diệt hoàn tất trước mặt
Giô-sa-phát cùng quân đội của ông ta từng gặp gỡ kẻ nghịch thù (câu 24).
Nhận xét
Đăng nhận xét